Làm phước cách nào mới gọi là đại thí?
Bố thí mình chỉ nghĩ đến đức độ đối tượng, bố thí mình nghĩ đến tiền đồ của Phật pháp, bố thí mình nghĩ đến vận mệnh của chánh pháp, bố thí mình nghĩ đến chuyện lợi cho chúng sinh.
;
Bố thí mình chỉ nghĩ đến đức độ đối tượng, bố thí mình nghĩ đến tiền đồ của Phật pháp, bố thí mình nghĩ đến vận mệnh của chánh pháp, bố thí mình nghĩ đến chuyện lợi cho chúng sinh.
Những ai chỉ đủ lòng tin và thương mến Như lai, thì tất cả được hướng về Chư Thiên như đã được Đức Phật thuyết trong bài kinh số 22 Dụ Con Rắn của Trung Bộ Kinh.
Khi trợ niệm là người bệnh vẫn còn chưa dứt hơi thở, lúc này là thời khắc quan trọng thiện tri thức ở bên cạnh chăm sóc cho họ.
Hạnh đầu đà là một trong những hạnh tu khổ hạnh để tôi luyện thân tâm, thoát ly khỏi tham dục, trừ bỏ phiền não cấu trần.Thời Đức Phật còn tại thế, rất nhiều đệ tử của Ngài đã tu theo 13 hạnh đầu đà mà chứng đạo.
Sống ở đời ai cũng mong muốn gia đạo bình an, sự nghiệp ổn định và phát triển. Tuy vậy, không nhiều người biết rằng nền tảng của những mong ước thiện lành đó chính là phước đức.
Người đời, khi còn trẻ tuổi và khỏe mạnh thì không ai nghĩ đến việc tu hành, họ chờ đến khi già yếu, bệnh hoạn hoặc đau khổ thì mới lo tu. Nhưng khi già yếu, bệnh hoạn thì đâu còn hơi sức nào mà tu, và khi đau khổ quá thì đâu còn tâm trí nào mà nghĩ
Trong tu tập, việc thu thúc, bảo vệ và hộ trì sáu căn là một việc làm tối quan trọng để giữ gìn giới thân huệ mạng của người tu hành.
Con người càng trong đại họa càng cần phải tin Phật. Tin Phật là tin vào tự tính của mình. Tự tính của mình chính là Phật tính, là Pháp thân, là Tỳ Lô Giá Na Phật.
Đức Phật chẳng khác nào một vị thầy thuốc. Vị thầy thuốc bắt mạch, tìm ra bệnh, rồi tìm ra nguồn gốc hay nguyên nhân của căn bệnh.
Để quan sát được ba đặc tính vô thường - khổ - vô ngã của vạn vật bên ngoài, thì trước hết hành giả phải quan sát thân tâm chính mình từ những cảm giác buồn vui, thiện ác, thương thích, ghét sợ....
Cách đây khá lâu, tôi đã có lần đọc câu chuyện về những người phạm nhân ở trong trại cải tạo và mối tương quan đồng cảm của những người giám thị trại giam dành cho họ, đó là chia sẻ về Phật pháp, đặc biệt là đối với những tử tội.
Khi hành giả niệm rải tâm từ dẫn đến sự chứng đắc các bậc thiền sắc giới xong, đã thực hành qua thời gian lâu dài trở nên thuần thục rồi, làm cho định tâm an trú vững chắc theo tuần tự, đã tích luỹ nhiều, đã tinh tấn không ngừng, nên hành giả được 11
Tận trong sâu thẳm của vấn đề thì tất cả đều “bị tham ái phi pháp làm cho say đắm, bị ác tham chinh phục, bị các tà kiến chi phối”
Đức Như Lai giáng sanh trong Diêm Phù Đề. Hoặc thị hiện Niết Bàn, chúng sanh cho rằng Đức Như Lai nhập Niết Bàn.
Tội từ tâm khởi đem tâm sám, tâm được tịnh rồi tội liền tiêu là cốt lõi của phương thức diệt tội theo Phật giáo.
Người có tà kiến, người có điên đảo kiến. Người ấy làm cho số đông xa lìa diệu pháp, an trú phi pháp. Chính một người này, này các Tỷ kheo, khi xuất hiện ở đời, sự xuất hiện đưa lại bất hạnh cho đa số, bất lợi cho đa số, đưa đến bất hạnh, đau khổ cho
Thời kỳ Mạt Pháp trong Phật giáo là giai đoạn mà Phật pháp suy vi, đạo đức con người sa sút, và việc tu hành chứng đạo trở nên khó khăn hơn.
Khi đối diện với cái chết, sự quán niệm cần mạnh mẽ và sâu sắc hơn để làm những việc cần làm, buông bỏ những gì cần buông.
Làm phước và hưởng phước là vấn đề quan trọng của người tu Phật. Theo luật Nhân quả thì nhân nào quả nấy, ai làm nấy chịu, tuy nhiên có sự tương quan nhân quả với nhau.
Tâm là cái luôn luôn hay biết đối tượng. Bây giờ, nếu để tâm ở mũi, thì đối tượng hay biết của nó là gì? Nó hay biết gió--gió vô, gió ra ở mũi. Chánh niệm phải theo dõi tâm hay biết gió.